Đất và nước hỗ trợ người dân. Ở thành phố lâu ngày, tôi thích quan điểm Đạo giáo “lòng thiện như nước”, gần gũi với thiên nhiên, không quá vị lợi và thiếu kiên nhẫn trong cách sống.Nếu được yêu cầu chọn nơi để dưỡng sức, có lẽ tôi sẽ chọn Tứ Xuyên, vì ở đó rất thoải mái.
Vùng đất Bashu có nhiều núi sông nổi tiếng, trong đó có núi Thanh Thành, núi Nga Mi, núi Gongga,… nổi tiếng. Trong số đó, tên núi Thanh Thành có nguồn gốc từ Đạo giáo. Năm 141 sau Công nguyên, Zhang Daoling đến Tứ Xuyên. Vào cuối thời Đông Hán, chính quyền suy tàn, dân chúng lâm vào cảnh khốn cùng. Zhang Daoling nổi tiếng với khả năng xua đuổi ma quỷ và chữa bệnh miễn phí cho mọi người. Vì vậy ngày càng có nhiều người tìm đến anh để được giúp đỡ, điều này quá bận rộn đối với một người. Để mở rộng đội ngũ của mình, ông đã quy định rằng chỉ cần giao năm đấu lúa là có thể gia nhập giáo hội, thế là “Năm con đường lúa gạo” ra đời.
Vào năm 143 sau Công nguyên, Zhang Daoling đến núi Thanh Thành, Đạo giáo và núi Thanh Thành có mối liên hệ sâu sắc. Ngọn núi Đạo giáo nổi tiếng này nằm ở trung tâm của Đường Trà Ngựa. Dù các dân tộc thiểu số và người Hán tụ tập về đây nhưng những cơn gió Đạo giáo ở đây vẫn thổi hừng hực, ảnh hưởng đến đất, nước và con người.
Trong hơn hai nghìn năm, người Thục đã bị ảnh hưởng bởi tinh thần giản dị, bằng lòng với hoàn cảnh này, bỏ lại phía sau nhiều danh nhân, quan chức từng trải qua sông núi, vui chơi thỏa thích trên sông hồ như Lý Bạch, Tô Đông Pha, v.v. Nó cũng ảnh hưởng sâu sắc đến lối sống của người Tứ Xuyên, đặc biệt là người Thành Đô vốn sống thuận theo thiên nhiên, ở một góc, hưởng thụ và giữ gìn sức khỏe.
Tôi đã đến Thục nhiều lần, những ngọn núi nổi tiếng và danh lam thắng cảnh khá vắng vẻ. Khi tôi đi giữa núi sông, dấu chân để lại có thể cộng hưởng với nước và đất nơi này. Với cuộc sống nhàn nhã, thoải mái này, tôi lại tiếp tục làm việc chăm chỉ, đúng như câu nói “Tôi yêu bố chồng, núi non gần nghĩa vắng” của Đỗ Phủ.
Đó là Lễ hội Thanh Minh vào tháng 4 và những cây đỗ quyên trên núi Nga Mi sẽ nở rộ.Tôi thực sự muốn đi!
Tôi nhớ lại một buổi chiều mưa cách đây năm năm, khi tôi đang đi bộ một mình trên núi Nga Mi. Tôi mệt mỏi, giữa muôn ngàn ngọn núi và thung lũng, tôi nhìn lại và thấy những ngọn núi phía xa. Những ngọn núi trong mưa đang mang theo vài làn sương mù trắng đục. Trong sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường mảnh. Những ngọn núi xa xa mờ mịt được bao phủ bởi một lớp gạc, những bóng người mơ hồ, xa gần trong mây mù mù mịt.
Tôi bị mê hoặc bởi cảnh tượng nên ngồi trên mặt đất, cảm nhận sự yên tĩnh và vẻ đẹp, hít thở không khí ẩm ướt và thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót líu lo. Nó cực kỳ thoải mái.Dù có bao nhiêu năm trôi qua thì cảnh tượng đó vẫn luôn ám ảnh tôi và tôi sẽ không bao giờ quên được.
Nếu người nhân ái ưa thích ngọn núi, người đó sẽ thích thú với sự hùng vĩ và kỳ diệu của ngọn núi.Đạo thuận theo tự nhiên! Tôi muốn đi leo núi!Tôi muốn nghe người dân Tứ Xuyên nói rất thoải mái!